Doping trong thể thao: Hãy bắt tôi nếu có thể!
(HQ Online)- Chinh phục những giới hạn mới về thể chất của con người; trở thành ngành công nghiệp siêu lợi nhuận và thu hút sự quan tâm của hàng tỷ tín đồ trên thế giới, nhưng cũng ngay từ lúc ra đời, thế giới thể thao chuyên nghiệp luôn bị ám ảnh bởi bóng ma doping do sức ép của tiền bạc và thành tích ngày càng đè nặng.
Doping thậm chí còn là cuộc đua trong thể thao chuyên nghiệp mà ở đó tiếc là kẻ dẫn trước lại là những bóng ma khó bắt. Scandale doping của ngôi sao quần vợt nữ hàng đầu thế giới Maria Sharapova vừa nổ ra là minh chứng.
Cũng là một ngành... công nghiệp
Là tên gọi chung của các chất kích thích bị cấm trong thi đấu thể thao, doping cũng có chiều dài lịch sử gắn cùng lịch sử của thể thao. Chuyện kể rằng từ thời cổ đại, các lực sỹ khi tranh tài đã biết cách ăn nhiều thịt hơn để tăng cường sức mạnh cơ bắp, hay tận dụng các chất tăng lực có sẵn trong tự nhiên. Tuy nhiên, chỉ khi thể thao hiện đại ra đời và bùng nổ vào giữa thế kỷ 20 nhờ sự phát triển của khoa học kỹ thuật, doping mới trở thành hiểm họa thực sự.
Hiểm họa ở đây được thể hiện trên nhiều mặt. Thứ nhất, nó làm mất đi tính công bằng trong thi đấu thể thao bất chấp nguy cơ ảnh hưởng đến sức khỏe, cũng như là tính mạng của vận động viên. Thứ hai, doping cũng trở thành... một ngành công nghiệp với sự tham gia của không chỉ vận động viên, người trực tiếp thi đấu mà còn có các tổ chức, quốc gia mà mục tiêu không gì khác - Giành chiến thắng bằng mọi giá.
Theo thống kê thì doping có 3 dạng thông dụng là: Doping máu (tăng cường vận chuyển oxy qua hồng cầu) như ESP (Erythropoetin), NESP (Darbapoetin). Doping cơ (tăng cường sức mạnh của cơ do tăng cường sản sinh hormôn). Doping thần kinh (ngăn chặn điều khiển và phản hồi cơ bắp tới hệ thần kinh) cả 3 dạng đều có tác dụng đẩy nhanh tốc độ tuần hoàn máu, tăng cường khối lượng máu chảy về tim, làm tăng thể lực cùng sự tập trung cho các vận động viên, làm cho cơ thể không bắt buộc phải nghỉ khi mệt.
Tuy nhiên, trong 3 dạng này thì có rất nhiều loại thuốc, cách sử dụng nhằm đối phó với các test kiểm tra. Vì thế mới nói doping thực sự là một ngành công nghiệp, còn đi trước cả thể thao.
Vô tình hay cố ý?
Từ Đông Đức trước đây khi trong gần 2 thập kỷ (năm 1970-1989), hàng nghìn VĐV đã bị ép sử dụng Anabolic Steroid (tăng trưởng cơ bắp, thúc đẩy phân chia tế bào…) để giành thành tích cao ở đấu trường quốc tế đến scandale của điền kinh Nga 2015.
Những gương mặt sáng giá nhất của làng thể thao thế giới cũng không là ngoại lệ với những "án điểm" của: Lance Armstrong bị tước 7 chức vô địch giải xe đạp Tour de France; Ben Johnson bị tước HCV chạy 100m nam tại Olympic 1988; Siêu sao bóng đá Diego Maradona bị đuổi khỏi World Cup 1994 do dương tính với chất Ephedrine... Và gần nhất chính là trường hợp của siêu sao quần vợt Maria Sharapova khi cô đã không vượt qua được một cuộc xét nghiệm chất kích thích tại giải Australia mở rộng năm nay do trong máu có chất cấm meldonium.
Câu hỏi được đặt ra ở đây là ai cũng biết mặt trái của doping trên cả phương diện thể thao cũng như sức khỏe, nhưng doping vẫn được dùng, thậm chí là dùng ngày càng nhiều hơn? Sức ép thành tích? chưa hẳn bởi nhiều vận động viên nổi tiếng với tài năng của mình họ không khó để có được thành công mà chẳng cần dính đến doping. Với họ tiền bạc cũng không phải là điều quá quan trọng?
Có lẽ là áp lực đứng trên đỉnh cao quá lớn khi rất ít những trường hợp "dương tính" thừa nhận sử dụng doping để nâng cao thành tích mà thường lý giải bằng sự vô tình kiểu: Thiếu kiến thức, do ăn uống, chữa bệnh. Như Maria Sharapova mới đây, thừa nhận mình dương tính với meldonium, nhưng là do chất này có trong thuốc chữa tiểu đường mà cô đang uống và Sharapova cũng như đội ngũ trợ lý vi phạm chỉ là do thiếu cập nhật danh sách chất bị cấm!?
Tóm lại, dùng doping và bị phát hiện, xử lý nói một cách hình ảnh giống như cuộc đuổi bắt như tên một bộ phim nổi tiếng - Catch Me if You Can - Hãy bắt tôi nếu có thể!