Đoàn Thể thao Việt Nam xuất quân tham dự SEA Games 30: Áp lực từ "Giấc mơ Vàng"
(HQ Online) - Ngày 16/11, Đoàn Thể thao Việt Nam tổ chức Lễ xuất quân tham dự SEA Games lần thứ 30 khai mạc vào cuối tháng này tại Philippines.
1. Tính từ năm 2003 đến nay, qua 8 kỳ SEA Games, đoàn Thể thao Việt Nam luôn đứng trong Top 3 bảng xếp hạng huy chương. Vị trí này theo đánh giá của giới chuyên môn là hợp lý, khi thể thao Thái Lan luôn khẳng định vị trí số 1 trong nhiều năm nay, 2 vị trí kế tiếp trong nhóm 3 quốc gia dẫn đầu là cuộc cạnh tranh của Việt Nam, Indonesia và Malaysia, với trình độ tương đồng.
Dù chưa diễn ra, nhưng SEA Games 30 tới đây tại Philippines cũng không là ngoại lệ. Với số lượng thành viên đông kỷ lục - 856 người tham gia tranh tài ở 43/56 môn và phân môn, đoàn Thể thao Việt Nam đặt chỉ tiêu giành từ 65 huy chương Vàng trở lên để tiếp tục đứng trong Top 3.
Đây rõ ràng không hề là mục tiêu quá tầm, thậm chí theo dân trong nghề đây còn là mục tiêu đặt ra theo kiểu "thận trọng" của các nhà quản lý ngành thể thao nước nhà. Với lực lượng đông đảo và chiếm thế mạnh ở nhiều môn như: Võ thuật, vật, điền kinh, bơi, đua thuyến, thể dục dụng cụ..., không quá khó để Việt Nam thêm lần nữa đứng trong 3 đoàn dẫn đầu SEA Games 30.
Cũng cần phải nói thêm, có lịch sử tới hơn nửa thế kỷ, nhưng SEA Games không còn nhận được sự chú trọng của nhiều nền thể thao mạnh trong khu vực vì 2 lý do. Thứ nhất, sân chơi này đặt ra quá nhiều đặc quyền để nước chủ nhà có thêm được huy chương Vàng khiến tính cạnh tranh thực sự của thể thao bị ảnh hưởng. Thứ hai, nhiều quốc gia đã hướng mục tiêu lên tầm châu lục, thế giới, thay vì quẩn quanh trong cái ao làng SEA Games. Vì thế, việc Việt Nam vẫn "dồn quân, dồn sức" cho sân chơi khu vực này, thì việc tìm kiếm vị trí Top 3 không phải là quá khó.
2. Mục tiêu Top 3 là trong tầm, nhưng không có nghĩa SEA Games không còn thách thức với Thể thao Việt Nam, thậm chí thách thức này nặng nề dần qua từng kỳ Đại hội, đó là thách thức từ giấc mơ Vàng - Giấc mơ giành chức vô địch môn bóng đá nam.
Năm 1991 lần đầu có mặt trong thành phần đoàn Thể thao Việt Nam tham dự SEA Games 16 cũng tại Philippines, bóng đá nam nước nhà chỉ mất đúng 4 năm để vươn lên ngôi á quân (SEA Games 18 tại Chiangmai, Thái Lan). Kể từ đó, giấc mơ Vàng xuất hiện và thực tế đã có quá nhiều lần, giấc mơ đó có thể được biến thành hiện thực, nhưng vì nhiều lý do vẫn dang dở cho đến tận hôm nay.
Thời kỳ đầu đó là lý do thuần chuyên môn khi người Thái quá vượt trội so với mặt bằng bóng đá khu vực và là rào cản lớn nhất với bóng đá Việt Nam dù chúng ta có thêm nhiều lần nữa đi tới trận chung kết. Đó là các kỳ SEA Games 1999 tại Brunei, hay kể cả SEA Games 2003 ngay tại Mỹ Đình.
Tuy nhiên, ở 2 trận chung kết gần nhất góp mặt thì lại là những nỗi đau, thậm chí là vết ố của bóng đá nước nhà. SEA Games 2005 ở Bacolod (Philippines), cả một thế hệ cầu thủ tài năng dính chàm khi vướng vào vụ bán độ lịch sử, để rồi khi bị phát hiện, đội tuyển U23 Việt Nam "vỡ vụn" trước U23 Thái Lan trong trận chung kết với tỷ số 3-0. Gần nhất là thất bại cũng cay đắng chẳng kém khi U23 Việt Nam dưới sự dẫn dắt của ông thầy ngoại Calisto đang hừng hực sau chức vô địch AFF Cup 2008 đã bất ngờ thua Malaysia trong trận chung kết SEA Games 2009 trên đất Lào với bàn thua từ sai lầm khó hiểu của thủ môn Tấn Trường.
Nhắc lại chuyện cũ để thấy áp lực từ giấc mơ Vàng bóng đá nam còn dang dở đang đè nặng lên Thể thao Việt Nam tại SEA Games 30. Nếu thầy trò HLV Park Hang Seo - những người trong 2 năm qua đã làm nên rất nhiều kỳ tích mà không thành công, thì Thể thao Việt Nam có lọt vào Top 3 tại SEA Games 30 cũng chẳng ích gì!