Cuộc chiến giao đồ ăn nhanh
(HQ Online) - Thị trường giao đồ ăn nhanh qua các ứng dụng trực tuyến tại Việt Nam đang ngày càng sôi động và đa dạng, nhất là trong thời gian dịch bệnh Covid-19 diễn biến phức tạp.
Giao đồ ăn - nguồn thu mới của các hãng taxi Nhật Bản trong mùa dịch Covid-19 | |
Grab công bố chương trình hỗ trợ các doanh nghiệp nhỏ | |
Grab ra mắt Delivery Doodles |
Nhiều chuyên gia và tổ chức dự báo, năm 2020, quy mô tăng trưởng thị trường này sẽ đạt khoảng 38 triệu USD và duy trì mức tăng trưởng bình quân 11% trong 5 năm tới. Tuy nhiên, đây lại là “sân chơi” cho những DN ngoại. Ứng dụng giao đồ ăn phổ biến nhất hiện nay tại các thành phố lớn là GrabFood, Now và GoFood – đều là những ứng dụng thuộc về các ông chủ ngoại.
Sắp tới đây, ứng dụng đặt đồ ăn Baemin của starup kỳ lân (dự án khởi nghiệp có giá trị trên 1 tỷ USD) Woowa Brothers sẽ mở rộng ra thị trường Hà Nội sau gần 1 năm hoạt động tại TPHCM sẽ khiến “cuộc chiến” giao đồ ăn càng khốc liệt.
Thực tế là nhiều DN trong lĩnh vực giao đồ ăn trực tuyến tại Việt Nam đã đến rồi lại nhanh chóng “rời đi”, kể cả DN nội và DN ngoại. Giữa năm 2018, hàng loạt tên tuổi lớn như Foodpanda, Vietnammm, Lala…, những cái tên đặt viên gạch đầu tiên cho dịch vụ giao đồ ăn tại Việt Nam, đã rút khỏi thị trường hoặc chịu cảnh “bán mình” cho các ông lớn. Nhưng lúc đó, Grab lại công bố triển khai GrabFood và Go-Viet ra mắt GoFood, trở thành những ứng dụng có tốc độ tăng trưởng nhanh nhất Việt Nam. Mặc dù vậy, nhiều “ông lớn” này cũng phải ngậm ngùi công bố con số lỗ lũy kế lên tới hàng trăm, hàng nghìn tỷ đồng. Do đó, các DN nội với tiềm lực tài chính yếu thế hơn càng khó có thể tham gia cuộc chơi. Ngay như Baemin, để đẩy mạnh sự hiện diện ở thị trường Đông Nam Á, Woowa Brothers đã được một DN của Đức mua với giá 4 tỷ USD. Thương vụ “khổng lồ” này rất hiếm hoi, nên các DN Việt Nam phải chấp nhận “chậm chân” trên chính sân nhà.
Câu chuyện trên cho thấy, các DN nội trong nước tại không ít lĩnh vực do những khó khăn về tài chính, nguồn vốn, công nghệ và hệ sinh thái nên khó có được sự phát triển như các DN ngoại. Đây là những vấn đề rất lớn nên cần sự đầu tư bài bản, cũng như tư duy từ “gốc rễ” trong sự phát triển của mỗi DN. Điều lạc quan là có thể các DN “chậm chân” nhưng chưa chắc phải “uống nước đục”, bởi các DN nội hiện đang đứng ngoài nhưng là để học hỏi, để rút ra kinh nghiệm cho những bước phát triển về sau, với hy vọng có thể lớn mạnh, giành lại thế chủ động tại trường trong nước.