Thị trường điện ảnh thời Covid-19 có lợi cho phim Việt?
(HQ Online) - Sau khi Chính phủ cho phép các dịch vụ không thiết yếu được hoạt động trở lại bình thường, thì hệ thống rạp chiếu phim trên cả nước đã đồng loạt mở cửa với không khí khá tưng bừng. Do hơn 2 tháng không được xem phim màn ảnh lớn, nên lượng khán giả mua vé tương đối đông. Nhu cầu ấy, gần như sự thư giãn tinh thần, hơn là sự thưởng thức nghệ thuật. Ở góc độ nhà sản xuất, đạo diễn Nhất Trung cho rằng, khán giả lâu không xem phim nên tất nhiên ai cũng háo hức. Tuy nhiên, sau thời gian thực hiện giãn cách xã hội, vẫn còn tâm lý ở nhà hoặc e ngại đến rạp chiếu là điều không thể tránh khỏi.
Phim Việt dốc sức cho ngày trở lại | |
Kinh doanh phim: Cần sân chơi công bằng! | |
Phim Việt về đề tài gia đình: Thành công nhưng chớ vội mừng! |
Một cảnh trong bộ phim “Truyền thuyết về Quán Tiên”. Ảnh: ST |
Ngoài việc tuân thủ những yêu cầu tiếp tục nâng cao ý thức phòng chống dịch bệnh, hầu hết các rạp chiếu phim đều có chính sách khuyến mãi. Các cụm rạp có thương hiệu như CGV, Lotte Cinema, BHD Star, Galaxy Cinema đều chủ động giảm giá vé từ 10 ngàn đồng đến 20 ngàn đồng cho các giờ chiếu khác nhau.
Giai đoạn giữa tháng 5/2020 có thể xem như tuần “trăng mật” giữa khán giả và rạp chiếu phim. Còn khi cảm giác khát thèm xem phim ở rạp đã qua đi, thì những nhà phát hành phim sẽ đau đầu về sản phẩm cung cấp cho khách hàng. Ở Việt Nam cơ bản đã khống chế được virus corona, nhưng kinh đô điện ảnh Hollywood tại Mỹ vẫn đóng băng và hai nguồn cung phim mới sôi động bậc nhất châu Á là Trung Quốc và Hàn Quốc vẫn chưa rục rịch tái khởi động. Vì vậy, khó khăn lớn nhất của cụm rạp đang đối mặt là không có những bộ phim bom tấn để gây sốt vé.
Khi các siêu phẩm thế giới đều phập phồng với kế hoạch tung ra vào quý 4/2020 hoặc sang đầu năm 2021, thì thị trường điện ảnh bỏ trống chính là cơ hội mới cho phim Việt. Những bộ phim Việt được đóng máy vào đầu năm 2020 và đã “đắp chiếu” suốt giai đoạn cách ly xã hội, đang tràn đầy hy vọng hốt bạc khi ra rạp. Cụ thể, 3 bộ phim có ba sắc thái khác nhau là “Nắng 3: Lời hứa của cha”, “Anh trai yêu quái” và “Truyền thuyết về Quán Tiên” đều nhanh chóng đạt được thỏa thuận về lịch chiếu và tỷ lệ lợi nhuận với hệ thống rạp chiếu. Thậm chí, bộ phim hài nhảm kiểu như “Vu quy đại náo” cũng hứa hẹn nằm trong danh sách chọn lựa của công chúng trong mùa hè này.
Một số phim nước ngoài vốn được đánh giá ở mức thường thường bậc trung như “Phi vụ đào tẩu”, “Bà hoàng nói dối”, “Sa mạc chết”, “Kaiji: Trận chiến quyết tử”, “Bẫy linh hồn”, “Ác mộng kinh hoàng”, “Kẻ đào tẩu giấc mơ” hoặc “Fukushima 50: Thảm họa kép”, “Trận chiến Midway và Quỷ lùn tinh nghịch: Chuyến lưu diễn thế giới” bỗng dưng cũng thành nguồn dự trữ mang tính chiến lược của các rạp chiếu. Bối cảnh ấy, cho phép nhiều nhà sản xuất phim trong nước được phép tiếp thị lại một số bộ phim từng công chiếu trước đây, như “Tháng năm rực rỡ”, “Gái già lắm chiêu 3”, “Cua lại vợ bầu”, “Cô Ba Sài Gòn”, “Tấm Cám: Chuyện chưa kể”… Dĩ nhiên, khán giả không có nhiều sự chọn lựa thì họ sẽ thử xem những phim Việt mà trước đây họ từng mặc định là “chiếu dưới” trên thị trường điện ảnh.
Đạo diễn Vũ Ngọc Phượng, nhận định về sự mở cửa trở lại của các rạp chiếu phim: “Dù có ở nhà cày bao nhiêu phim trên tivi, thì không gì có thể sánh bằng cảm giác ngồi coi và trải nghiệm cảm xúc cùng câu chuyện, cùng các nhân vật trong không gian rất đặc biệt của rạp chiếu phim”. Tuy nhiên, sau Covid-19, muốn làm phim mới cũng không dễ huy động kinh phí. Mặt khác, trước cơ hội mới thì những nhà làm phim Việt cũng cần phải tự nâng tầm, như đạo diễn Phan Đăng Di cảnh tỉnh: “Chúng ta đang hình thành nền công nghiệp điện ảnh chứ chưa thể trở thành. Bởi vì thứ nhất cơ hội để phim Việt lấy lại thị trường mới chỉ bắt đầu mấy năm gần đây. Thứ hai là nó đang phát triển thôi, chứ qui mô nền điện ảnh của mình còn quá nhỏ. Mình nhìn sang khu vực để biết, riêng kinh phí để Trương Nghệ Mưu làm một cái phim mới là 150 triệu đô la. Nghĩa là tiền đầu tư cho một bộ phim Trương Nghệ Mưu hiện nay đang làm còn hơn cả qui mô cả nền điện ảnh của mình. Nói thế để thấy nó đang phát triển nhưng rất ít, qui mô của mình vẫn đang rất nhỏ so với dân số và so với các nước trong khu vực. Tại sao điện ảnh nước ta còn chưa trở thành một ngành công nghiệp ư? Là vì qui mô quá nhỏ và lợi nhuận còn ít thì nguồn đầu tư vào điện ảnh chưa nhiều và chưa thu hút được những nhà đầu tư lớn. Cho nên nó vẫn ở mức độ sơ khai. Đừng nghĩ là đã phát triển và có thể cạnh tranh được những phim lớn của nước ngoài”.